Con người sống không phải vì để nổi nóng

Bạn sống vì điều gì? Có người sẽ nói là vì niềm vui, có người sống là vì hạnh phúc, có người là vì thành công,… Nhưng khẳng định là không có một ai sẽ nói rằng bản thân mình sống vì để nổi nóng.

Không một ai thích việc nổi nóng nhưng khi có chuyện gì không vừa ý xảy ra thì đa số người ta đều làm cái việc mà mình không thích đó. Kì thực, không phải là vì trong cuộc sống có quá nhiều việc không thuận tâm mà bởi vì ta đã quên mất bản thân mình sống vì điều gì. 

Có một vị thiền sư thời nhà Nguyên vô cùng yêu thích hoa lan. Mỗi ngày sau khi giảng kinh hồng pháp xong, ông thường bỏ nhiều thời gian vào việc trồng hoa lan. Một hôm, thiền sư cần ra ngoài giảng kinh nên giao cho tiểu hòa thượng ở lại chăm sóc hoa lan trong tự viện.

Từ lúc thiền sư ra đi, tiểu hòa thượng đã tận tâm chăm sóc hoa lan, nhưng một hôm khi đang tưới nước cho hoa thì tiểu hòa thượng bất cẩn bị ngã khiến cho giá để hoa bị rơi xuống, bình cắm hoa cũng rơi xuống đất, hoa lan văng tung tóe ra đất và rất nhiều hoa bị hỏng.

Tiểu hòa thượng đã khiến cho hoa lan của thiền sư đều bị hỏng hết, trong tâm cậu vô cùng bất an. Mỗi ngày tiểu hòa thượng đều ăn không ngon, ngủ không yên.

Mấy ngày trôi qua thiền sư trở về, tiểu hòa thượng trong tâm vô cùng sợ hãi nhận tội với thiền sư. Thiền sư nhìn thấy tiểu hòa thượng gương mặt giàn giụa nước mắt nhưng thiền sư không hề trách mắng, ngược lại còn an ủi vỗ về cậu ấy.

Tiểu hòa thượng nghĩ rằng thiền sư thương xót mình tuổi còn nhỏ nên tha thứ cho mình. Tiểu hòa thượng nói: “Việc đó…sư phụ thật là không giận con sao?”.

Vị thiền sư cười nói: “Ta trồng hoa lan là dùng để cúng Phật. Ta không phải vì để nổi nóng mới trồng hoa”.

Thiền sư trồng hoa không phải vì yêu hoa mà vì để cúng Phật. Đây chính là nguyện vọng ban đầu của thiền sư. Ngay cả khi giàn hoa lan bị hỏng thì thiền sư cũng không hề nổi nóng, bởi vì thiền sư không quên cái tâm ban đầu của bản thân mình.

Thiền sư không còn ươm trồng hoa lan nữa nên ông hái hoa dại cũng có thể cúng Phật. Vậy nên thiền sư mới nói rằng: “Ta không phải vì để nổi nóng mới trồng hoa”.

Bạn đã hiểu được hàm ý trong lời nói của vị thiền sư thời Nguyên chưa?

Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta thường hay có quá nhiều phiền não, cũng có lúc nóng giận lên. Quay đầu lại nghĩ xem sự việc khiến chúng ta nổi nóng kì thực chẳng to tát gì mấy, bất quá chỉ là một việc nhỏ, một đoạn phim thật ngắn mà thôi, chỉ là khi ấy chúng ta khiến cho vấn đề trở nên khá nghiêm trọng.

Vậy nên, khi ta gặp phải những lúc khó chịu này khác, không tin thì chúng ta hãy thử nghĩ xem chúng ta làm việc đó rốt cuộc là vì điều gì. Lúc chúng ta tìm lại được nguyện vọng ban đầu nhất của bản thân thì sẽ phát hiện rằng điều không vui kia kì thực căn bản không đáng là gì cả.

Mỗi khi nổi nóng thì hãy thử nghĩ đến những lời giáo huấn của thiền sư:

“Ta không phải vì để nổi nóng mới trồng hoa”.

“Ta không phải vì để nổi nóng mới làm việc”.

“Ta không phải vì để nổi nóng mới biết yêu”.

“Ta không phải vì để nổi nóng mới kết hôn”.

Sau khi làm được như vậy thì bạn sẽ phát hiện rằng cuộc đời của mình trong một thoáng sẽ trở nên sáng sủa!

Dù cho thế nào đi chăng nữa, khi phiền não ập đến thì nhất định phải ghi nhớ nói với bản thân mình: ta không phải vì để nổi nóng mới sống được.

Dịch từ: http://www.secretchina.com/news/b5/2020/01/02/918392.html