Vương Dương Minh: Làm một người có nội tâm sáng sủa

Phật gia giảng: “Vạn vật tùy tâm mà chuyển, cảnh giới là do tâm tạo ra”.

1. Tâm là ngọn đèn soi sáng bên mình 

Vương Dương Minh cùng người bạn hữu dạo chơi, người bạn chỉ vào cây hoa trong vách đá hỏi: “Ví như cây hoa kia tự nở tự tàn ở nơi núi sâu thì làm sao nó có thể tiếp xúc với tâm của tôi?”.

Vương Dương Minh trả lời: “Lúc anh chưa nhìn thấy bông hoa này thì nó đã cùng anh quay về nơi tĩnh lặng. Anh đã nhìn thấy bông hoa đó, một khi màu sắc của hoa ngày càng rõ ràng thì anh sẽ càng hiểu rằng nó không nằm ở bên ngoài tâm anh nữa”. 

Vạn sự vạn vật đều là phản ánh từ nội tâm của bạn.

Dù cho tai họa tràn ngập nhưng tâm tôi vẫn an nhiên thì nơi đó sẽ là mùa xuân hoa đào nở rộ. Dù cho đêm tối vô tận nhưng tâm tôi ngập tràn ánh quang rực rỡ thì nơi đó sẽ là chốn mây nước bồng bềnh.

Có nhà tâm lý học nói rằng: “Tâm thái nếu như có chuyển biến, thái độ sẽ theo đó thay đổi; thái độ thay đổi thì tập quán sẽ thay đổi; tập quán thay đổi thì tính cách sẽ thay đổi; tính cách thay đổi thì đời người cũng theo đó thay đổi”.

Bảo trì ánh quang rực rỡ trong tâm thì đời người sẽ tự nhiên sáng sủa.

2. Tâm thái quyết định trạng thái

Phật gia giảng: “Vạn vật tùy tâm mà chuyển biến, cảnh giới là do tâm tạo ra”.

Nội tâm của một người tích cực hướng thượng thì sự việc nhìn thấy cũng thường trở nên mỹ hảo.

Một vị tú tài lên kinh ứng thí, mấy ngày trước kì thi anh ta nằm mơ thấy ba giấc mơ. Giấc mơ thứ nhất anh ta mơ thấy mình trồng cải trắng trên tường. Giấc mơ thứ hai anh ta mơ thấy mình đội nón rơm che dù dưới mưa. Giấc mơ thứ ba anh ta mơ thấy mình đứng quay lưng bên cạnh cô gái mà mình thích. 

Tú tài tìm đến thầy toán mệnh để giải đáp. Thầy toán mệnh vừa nghe liền nói: “Anh về nhà đi. Trồng cải trắng trên tường chính là phí công phí sức, đội mũ rơm che dù dưới mưa chính là làm những việc dư thừa không cần thiết, đứng quay lưng bên cạnh cô gái mà mình thích chẳng phải là không có cách nào tiếp tục sao?”. 

Tú tài nghe vậy, tâm tình ảm đạm, thu dọn hành trang chuẩn bị về nhà.

Ông chủ nhà trọ nghe xong liền nói với tú tài: “Tôi cũng giải mộng nhé. Tôi cảm thấy lần này anh nhất định sẽ thành công. Anh nghĩ xem, trồng cải trắng trên tường nói rõ là anh sẽ thi đỗ, việc đội nói rơm che dù nói rõ là lần này anh có sự chuẩn bị trước cho mọi việc, đứng quay lưng bên cạnh cô gái mà mình thích chẳng phải nói rằng khi anh quay người lại là đã đạt được rồi sao?”.

Tú tài nghe xong liền cảm thấy có đạo lý. Anh ta tinh thần phấn chấn tham gia kì thi. Kết quả là anh ta đã thi đỗ.

內心光明,世界就光明。


Nội tâm sáng sủa thì thế giới cũng có ánh sáng rực rỡ. (Nguồn ảnh: Adobe stock)

Nội tâm sáng sủa, thế giới cũng sẽ có ánh sáng rực rỡ. Việc có hạnh phúc hay không, không phải là chúng ta thu hoạch điều gì hay mất đi điều gì mà nó là ở tâm thái của bạn. 

Vạn sự vạn vật trên thế gian đều có hai mặt chính phụ, nếu cứ nhìn chằm chằm vào thống khổ thì vĩnh viễn không cách nào đi xa được.

Hết thảy sự hài hòa và cân bằng, khỏe mạnh và đẹp đẽ, thành công và hạnh phúc đều được sinh ra từ tâm thái lạc quan.  

3. Làm một người có nội tâm sáng sủa

Đời người mười phần có đến chín phần không như ý. 

Không có ai suốt đời đều thuận buồm xuôi gió. Việc sống có hạnh phúc hay không, điều quan trọng là xem bạn có thể bảo trì tâm thái tích cực và lạc quan hay không.

Vương Dương Minh một đời trải qua khắc khổ, bị tước chức quan và bị bỏ tù, bị lưu đày ở Long Trường, bị cướp công lao an định quốc gia, bị đổ tội mưu phản. Có thể nói là ông đã phải chịu đựng thống khổ cả về thể xác và tinh thần. Nhưng Vương Dương Minh trong cuộc sống vẫn một mực bảo trì tâm thái tích cực và lạc quan, cho dù gặp phải tình cảnh nào thì ông đều có thể đối diện một cách lạc quan.

Ở Long Trường, ông bị người dân địa phương xem như kẻ địch nhưng ông không hề tức giận. Ngược lại, ông còn dạy cho họ trồng trọt và đọc sách. Dần dần, những người này tiếp nhận Vương Dương Minh và còn trở thành những học sinh trung thành nhất của ông.

Ở một vùng phủ đầy khí độc như Long Trường, Vương Dương Minh vẫn nỗ lực đọc sách như xưa và hoàn thiện lý luận của bản thân mình.

Năm Chính Đức thứ 14, Vương Dương Minh kết hôn với Ninh vương hậu đã khiến cho chúng thần ghen tị. Sau khi Trương Trung và Hứa Thái chỉ huy quan quân tiến vào Nam Xương, họ đã tiến hành nhục mạ đủ điều và cố ý kiếm chuyện gây sự nhưng Vương Dương Minh tâm ý không động một chút nào. 

Vương Dương Minh nói: “Cái chủng phẫn nộ thiên kiến này làm sao mà không có trong nhân tâm được? Chỉ là chúng ta không nên có nó. Một người bình thường lúc phẫn nộ sẽ khống chế không vững tình cảm, tức giận quá mức thì sẽ không thể khoan dung và chí công vô tư”. 

Người có nội tâm sáng sủa thì trong tâm sẽ ấm áp và khoan dung. Họ biết khống chế tình cảm của bản thân mình.

Lùi một bước không phải là không có gì hết, mà là nhìn thấu thị phi chốn nhân gian và không bị ảnh hưởng bởi hỉ nộ ai lạc sau khi gặp phải sự tình gì. Tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho bản thân mình.  

Vương Dương Minh không xem trọng danh lợi, ông từng nói: “Con người vì để sinh tồn nên khó tránh được truy cầu tất cả những thứ có thể khiến cho bản thân cảm thấy an toàn như tiền bạc, danh lợi, địa vị. Bất quá, việc truy cầu những vật ngoại thân này phải được chỉ đạo bởi “lương tri”. Nếu như vì chúng mà đánh mất bản tính và lương tri thì giống như khoét dần một lỗ hổng trên con đập lớn, sẽ dễ dàng dẫn đến tai họa”.

Người mà trong tâm sáng sủa thì dễ bao dung vạn vật, tâm không loạn, không khổ vì tình và không mệt mỏi vì vật chất.

Mong rằng nội tâm của bạn ngập tràn ánh quang, trên con đường nhân sinh này sẽ vừa ấm áp vừa chói lọi. 

Dịch từ: http://www.secretchina.com/news/b5/2020/01/05/918593.html